Tôi đang mang bầu tháng thứ năm,ồnghaytranhcãitotiếngvớimẹvợlịch thi đấu ngoại hạng anh vợ chồng cưới hơn mười năm, chỉ to tiếng với nhau đúng một lần, còn lại cuộc sống gia đình diễn ra rất suôn sẻ và hạnh phúc. Chồng tôi không rượu chè, trai gái, rất tu chí làm ăn, biết quan tâm chăm sóc gia đình, đặc biệt kể từ ngày tôi mang bầu bị nghén mệt, anh lo hầu như mọi việc gia đình từ cơm nước, đưa đón con đi học... Trong mắt tôi, anh là người chồng mẫu mực, không có gì chê trách.
Tuy nhiên, tôi buồn và thất vọng về anh sau trận tranh cãi nảy lửa giữa anh và mẹ đẻ tôi, chỉ vì việc có nên mở song sắt cửa sổ để tránh hỏa hoạn hay không. Anh bảo không cần vì nếu có cháy thì chạy lên tầng thượng, vì nhà tôi là nhà mặt đất ba tầng. Mẹ tôi bảo phải mở ra để thoát thân, nếu lỡ khói ở dưới tầng một đùn lên thì chạy qua cửa sổ, không bị ngạt khí. Ở đây tôi không phán xét quan điểm của ai đúng ai sai, nhưng buồn vì thái độ của anh đối với người bề trên, đặc biệt đó lại là mẹ vợ của mình.
Mẹ tôi rất thương con thương cháu. Nhà chúng tôi cách nhà mẹ hai cây số. Những ngày không đi làm thêm, bà chủ động sang nấu nướng, dọn dẹp cho nhà con gái. Bà rất lo cho nhà con cháu sau khi nhiều vụ cháy xảy ra, đặc biệt nhà tôi chuyên bán hàng điện tử, nguy cơ hỏa hoạn cao. Bà có bệnh nghề nghiệp từ ngày xưa đi làm công nhân ở ngoài trời, đó là hay nói to và khi khuyên nhủ con cái, chưa kiềm chế được âm lượng. Chồng tôi lại cau có, khó chịu ra mặt và to tiếng tranh cãi với mẹ, dù tôi đã nhắc anh mấy lần dừng lại. Hàng xóm nghe thấy, ra xem, gặp mẹ tôi và nói: "Bà có chàng rể tuyệt vời". Tôi biết đây là câu họ nói mỉa mai nhà mình. Việc nhỏ như vậy, nếu anh không nghe theo ý mẹ vợ, cứ ậm ừ "Vâng" cho xong, để mẹ nói xong rồi về, còn thực hiện hay không là tùy anh, đây là nhà anh mà.
Đây không phải lần đầu mẹ vợ và con rể tranh cãi to tiếng mà nhiều lần rồi. Tôi nhắc nhở anh cần tôn trọng mẹ vợ, nhưng mỗi khi tranh cãi, anh lại quên. Lần này thực sự tôi quá buồn và thất vọng, vì tôi là người con dâu chưa bao giờ biết to tiếng với bố mẹ chồng, luôn tôn trọng bố mẹ anh. Tôi nghĩ đó là người sinh ra chồng mình, mình cần tôn trọng và có hiếu với ông bà. Có lúc ông bà nói sai, tôi cũng bỏ ngoài tai, không cãi lại. Tôi rất buồn, khóc, không muốn nói chuyện với chồng, giờ chưa biết giải quyết thế nào để vẹn đôi đường. Mong nhận được lời khuyên của mọi người. Tôi xin chân thành cảm ơn.
Thu Mai
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc